Tôi thấy vầng trán hằn âu lo của mẹ
Vai ba tôi gầy nặng cuộc sống ấm no
Nón lá phơi sương, lưng còng mẹ che nắng
Sớm hôm tần tảo, ra sức ba lao lực.
Hai mươi năm đèn sáng đêm tối muộn
Có bao giờ ngủ được trọn vẹn giấc
Canh ba lưng chừng, gà gáy thành quen thuộc
Quen quá rồi những đêm dài lắm mộng…
Mắt mẹ kia! Quầng thâm vết chân chim
Lưng ba kìa! Ngả đầu nghe mỏi gối
Đêm chợt giấc nhìn qua khe cửa vắng
Bao hao gầy ba mẹ không ngừng nghỉ.
Có người bảo:
“Làm người lớn khổ lắm!”
Ấy thế mà vẫn mong năm hai mươi
Đến lúc con không cần phải mộng tưởng
Đủ sức gánh gồng, những lo âu bấy nay.
Hạnh phúc với con, không là nơi cao xa
Đủ chỉ là, ân phúc từ cha mẹ!
Sài Gòn, bút ký 5-9-2017