Tôi bỗng nhớ tiếng xào xạt bụi cỏ
Lũ trẻ thơ nô đùa giữa trưa hè
Tôi có nghe rặng tre rì rào đưa
Đong trọn giấc nhịp võng nhẹ thoi đưa
Tôi cứ ngỡ trở lại ngày xưa cũ
Rảo bước khẽ qua lời ru của mẹ
Ba ngoài hè sửa sang căn mái phủ
Đặng chống lũ qua mùa mưa gần kề
Tôi quay về buổi chiều quê mờ nhạt
Áng màn bạc từ khói rạ hương khê
Kẻ hả hê người mải mê cười nói:
“Trúng mùa này, cả rằm chả hề đói!”
Chợt tỉnh giấc nhói cái lạnh văn phòng
Mà cứ ngỡ gió hương đồng cỏ nội
Tôi lặng nhìn qua ô cửa kính trong
Gió vẫn lay nhưng chẳng mấy rêu phong
Mong lắm rồi, tôi mỏi nhớ chính tôi!